Chương 11
Covid-19 với tinh thần
lạc quan bất diệt

By SANG NGUYEN

Chương này kể lại một biến cố khá gây cấn trong năm 2020. Đó là sự xuất hiện của con vi rút corona, nhỏ xíu mà làm chao đảo cả thế giới. Không biết bao nhiêu công ty phá sản vì nó, không biết bao nhiêu gia đình đau thương vì sự mất mát người thân do nhiễm vi rút, không biết bao nhiêu dự định cho các cuộc du lịch, hội ngộ phải hủy vì bị hạn chế đi lại, không biết bao nhiêu thành viên trong gia đình phải mắc kẹt ở mỗi quốc gia khác nhau, có người muốn về Việt Nam không được, có người muốn qua lại Canada cũng không xong, vâng vâng và mây mây.

Tuy nhiên, nếu càng nghĩ về những điều tiêu cực đó, mình sẽ càng thấy bấn loạn đầu óc và áp lực thêm. Thôi thì thay vì nghĩ về điều làm mình mệt đầu, mình đã ngồi xuống, nhìn lại những điều hay ho, tích cực về nó.

Covid-19 có thể giúp mình sống chậm lại hơn, nhờ đó mà mình có thể tập trung nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về những dự án mình muốn sáng lập. Đồng thời, mình có thời gian làm việc online nhiều hơn cùng đội ngũ cố vấn sử dụng các phương pháp nghệ thuật sáng tạo để giải quyết các vấn đề phức tạp của xã hội, đặc biệt liên quan đến các chương trình nhập cư của chính phủ Canada.

Tiếp theo, do thực hiện giãn cách xã hội nên hầu hết các công ty, ngân hàng, tổ chức đều phải làm việc online trừ các siêu thị, bệnh viện, trạm xá hay các công ty cung cấp dịch vụ, sản phẩm thiết yếu cho người dân. Thế là công việc online từ lúc mới sang Canada của mình cứ vậy phát triển, ngày một nhiều người từ những lĩnh vực, quốc gia khác nhau cần dịch vụ online như giảng dạy, cố vấn, viết kế hoạch kinh doanh của mình nhiều hơn.

Ngoài ra, do hạn chế đi lại, mình cũng có thêm thời gian ngẫm lại bản thân, quan sát cách vận hành của mọi việc xung quanh. Từ đó, mình có thể đánh giá bản chất của một số ngành nghề, lĩnh vực có liên quan ít nhiều đến công việc chuyên môn của mình và càng giúp mình thêm vững tin về quyết định trong lựa chọn con đường sự nghiệp của mình. Mình cứ hay nghĩ làm sao chỉ cần một chiếc máy tính, kinh nghiệm, kỹ năng và tri thức thì mình có thể làm việc và sinh tồn bất kỳ nơi đâu.

Thứ nữa, vì covid-19 xảy ra với những hậu quả bệnh tật khó lường nên nhà nhà người người đều phải ở nhà, tránh ra đường trừ những lúc đi mua sắm các nhu yếu phẩm hàng ngày.

Vậy là từ đó mình với các bạn sống cùng nhà đến từ ba nước: Hồng Kong, Ấn Độ, Venezuela có nhiều thời gian hội họp tại gia hơn, lúc thì gọi món ăn về nhà ăn cùng nhau, lúc thì đi dạo công viên với nhau, khám phá các địa điểm gần nhà, chụp ảnh cùng nhau. Nhờ thế, chúng mình học hỏi nhau nhiều hơn cách giao tiếp, các món ăn thức uống từ vùng miền khác nhau, cách thức tổ chức sự kiện sinh nhật hay gì đó cũng mang tính quốc tế đa dạng, đông-tây hội ngộ. Và vậy là tình bạn của chúng mình ngày một thân thiết hơn.

Ngoài ra, sau khi Canada hạn chế được số ca nhiễm vi rút, chính phủ cho phép một số công ty, doanh nghiệp giải trí mở cửa, nới lỏng các hạn chế về giãn cách xã hội hơn, và rồi mình lại có dịp vi vu với thiên nhiên hơn. Đi tham quan những địa điểm nằm trong danh sách muốn đi trước giờ của mình mà do bận quá chưa đi được, giờ có thời gian đi với bạn cùng nhà nhiều hơn và trải nghiệm du lịch bằng tàu lửa, ăn uống nhà hàng trong mùa dịch cũng khác đi.

Sau đó, mình cũng được tham gia một nhóm bạn trẻ đại dễ thương, năng động đi cắm trại ở một nơi xa không có sóng điện thoại được tổ chức bởi một người bạn đồng hương tốt tính và tử tế cực kỳ. Thế là có thêm trải nghiệm cắm trại trong mùa covid này.

Qua quan sát với cảm nhận của mình giữa hai nước Canada và Việt Nam thì cách người ở Canada ứng phó với dịch này khá khác với người Việt. Lúc đó, riêng việc mang khẩu trang khi ra đường là điều gây tranh cãi nhất trong các đề xuất đưa ra khuyến cáo phòng chống dịch bởi các chuyên gia y tế giữa hai nền văn hóa phương Đông và phương Tây.

Ngoài ra trong năm này mình có kế hoạch về Việt Nam dù cho dịch làm mình đặt các chuyến bay có khó khăn, vé cao như thế nào thì mình cũng cố gắng đặt cho bằng được. Chưa kể lúc đến sân bay thì mình suýt không làm thủ tục check-in được vì hộ chiếu của mình bị lỡ cho vào máy giặt và ảnh căn cước bị mờ đi, mình phải đợi khá lâu để các cán bộ sân bay kiểm tra thông tin với Đại Sứ Quán Việt Nam tại Canada, cú đó làm mình khóc quá trời vì sợ có vé rồi mà không về được.

Nhưng có sự hỗ trợ nhiệt tình của hai anh chị ra tiễn ở sân bay nên mình thấy ấm lòng ghê luôn. Vậy là cuối cùng xong xuôi mình cũng check-in được.

Khi hạ cánh ở Việt Nam, mình được thêm một trải nghiệm mới khi được sắp xếp vào khu cách ly 14 ngày trước khi về miền Huế thân yêu của mình. Mình được phát bộ đồ bảo hộ xanh dương như các chiến sĩ đang diệt giặc “coronavirus” vậy, bịt kín từ đầu xuống chân, và ngồi trong máy bay bay thẳng từ Toronto về Việt Nam, chỉ dừng lại tại Nhật để nạp nhiên liệu chứ không ra ngoài quá cảnh đâu cả.

Máy bay hạ cánh gần 8.30 tối, mọi người xếp hàng điền mẫu online tờ khai y tế và tập trung hành lý ở khu phun thuốc diệt khuẩn, sau đó làm thủ tục nhập cảnh. Quá trình đợi lấy hành lý và sắp xếp lên xe cũng phải mất 4 đến 5 tiếng đồng hồ vì mấy anh chị cán bộ kiểm tra mọi thứ rất kỹ để không bị sót bất kì ai cả.

Chuyến này được đưa về cách ly hai địa điểm là Hòa Bình và Hưng Yên. Nói thật, cảm giác về Việt Nam trong mùa covid này như một chuyến phiêu lưu vậy, mọi thứ tới khá gấp gáp, khẩn trương, đòi hỏi sự linh hoạt trong việc sắp xếp công việc, đi lại, di chuyển. Lúc đầu mình quá căng thẳng luôn, nhưng cứ tin tưởng các cán bộ chiến sĩ sắp xếp chuyến bay đưa công dân về nước và họ nói gì thì để ý tuân thủ theo thôi.

Hành lý phải gửi trước một kiện về nhà, một kiện đem theo, tới nơi cách ly thì vô phương hướng không biết đi Hưng Yên là phía nào của Hà Nội, rồi nghĩ về Huế thì sẽ di chuyển như thế nào, máy bay, tàu xe hay như nào, thấy mông lông, hồi hộp quá chừng.

Đặc biệt nhất là cảm giác sau khi được nhận phòng cách ly gần 2h sáng là có ngay hộp cơm canh với rau muống, thịt heo kho và trứng, giá luộc chấm nước mắm tự nhiên thấy cảm giác được thuộc về lòng mẹ và xúc động cực kỳ.

Trong 14 ngày cách ly vào những ngày cuối thu, cảm nhận khó chịu nhất chắc là sức nóng dữ dội ở Hưng Yên, mình cảm giác ngày mô cũng như được tắm trong phòng xông hơi, tuy thế nhưng vài ngày sau cũng quen dần và tìm cách chế ngự được sự khó chịu của bản thân.  

Tiếp đó là mấy bạn trẻ trẻ hơn bắt đầu hát hò thành lập hội nhóm làm mình nhớ lại hồi sinh viên đi học quân sự ở Huế, thấy đầy năng lượng, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Các anh bộ đội thấy vậy cũng nghiêm cấm không được tụ tập quá nhiều và phải mang khẩu trang khi giao tiếp vì dù sao lúc đó dịch vẫn chưa hết hẳn, vắc xin vẫn chưa có.

Tuy nhiên các anh cũng tâm lý với các bạn trẻ và khuyến khích có tụ tập thì nên đi đá bóng, đá cầu, rèn luyện thể dục thể thao, tăng cường hệ miễn dịch của cơ thể và dặn dò nhớ phải mang khẩu trang.

Ai cũng nói xem 14 ngày này như là quá trình nghỉ dưỡng tập trung mùa covid, mình thấy đúng đấy vì suốt ngày chỉ làm những việc lặt vặt cho vui và đợi giờ có cơm ăn thôi. Nếu muốn có trà đào, trà sữa, món ăn vặt thì liên hệ Ban quản lý cho thông tin liên lạc của mấy nơi cung cấp đồ ăn thức uống đó, cần thì alo đặt hàng có người giao tới.

Ngoài ra, đặc thù công việc của mình là làm online, nên dù ở khu cách ly vẫn làm mentor được, vẫn liên hệ được với gia đình, với bạn bè, xem phim online được, chỉ khác là không ra ngoài được để khám phá vùng quê Hưng Yên khác Huế mình như thế nào thôi. Mấy ngày đầu bị jetlag, ngủ giờ giấc không cố định, tối ăn xong là muốn ngủ ngay, ngủ tới nửa đêm thì tự tỉnh, và không ngủ lại được thì bắt đầu chat chit với mấy người bạn ở Canada.

Chiều chiều thì ra ngoài ban công đứng chơi nhìn mấy bạn nhỏ xa xa thả diều, xe chở hàng, xe buýt, tiếng xe máy rù rì lâu lâu có tiếng rú lên nghe thân thuộc như mỗi khi mình về thăm quê ở Huế vậy. Vào đêm gió mát trăng thanh thì ra hành lang ngắm cảnh, quan sát đường sá vào đêm tối ở vùng quê Hưng Yên, thiệt cảm giác bình yên này không phải khi nào cũng thưởng thức được khi mình ở Canada.

Mấy cán bộ thì ngày đều đặn hai lần đi các phòng kiểm tra nhiệt độ, may thay là không nghe ai sốt bệnh trong đợt về lần này cả. Và kiểm tra covid-19 cả hai lần đều không nghe có trường hợp ai bị nhiễm dương tính. Trong thời gian ở khu cách ly Hưng Yên, mình vẫn cập nhật tình hình với gia đình, bạn bè, và hội bạn già lẫn trẻ ở Mỹ và Canada thích sống theo triết lý khoa học phật giáo, có đức tin vào năng lực của bản thân và biết cách hưởng thụ cuộc sống. 

Ngang đây mình thấy mình thật may mắn vì dù có bao nhiêu chông gai trên hành trình lột xác này, mình vẫn luôn nhận được nhiều sự quan tâm, ủng hộ và cả che chở, bảo vệ của người thân, những người bạn tử tế, tốt bụng xung quanh các bạn ạ.

THE END